Thứ Ba, 21 tháng 8, 2018

VẪN CHUYỆN VỀ LÍNH CƠ ĐIỆN !

Những câu chuyện buồn vui của đời lính có phải lúc nào cũng kể được đâu mà phải có dịp và được thúc đẩy bởi những cuộc gặp, những hình ảnh trào dâng và hiện lên trong đầu chúng ta. Những cái đầu U70 lúc nhớ lúc quên. Những vết hằn được hiện lại khi ta gặp lại những con người đã cùng ta một thời gian khó. Họ là ai, đó là những người lính Cơ Điện. Hôm nay ta lại tiếp tục với những khuôn mặt thân quen này nhé.
NHỮNG NGƯỜI LÍNH CƠ ĐIỆN HÔM NAY !
Bất kì công việc gì trong chiến trường khi đã nhận nhiệm vụ là lính CĐ ta đều hoàn thành xuất sắc .
TĂNG TIẾN K5_ LÍ QUỲ K4 
Người ngồi là Tăng Tiến lính K5  Gặp TT là tôi lại nhớ ngay đến một ngày giữa rừng Trường Sơn, nhóm chúng tôi có 3 người gồm Tăng Tiến K5, tôi Hồ Nam K6, và Nguyễn Đức Thắng K7 cùng lên khu vực tăng gia của đơn vị gùi sắn về cho đơn vị. Công việc này mỗi ngày một nhóm đi gùi .Một ngày đi một ngày về. Khi đi gùi không, khi về gùi đầy sắn.Hôm đó ba thằng về gần đến đơn vị ngồi nghỉ trước khi qua suối và đây là chặng nghỉ cuối cùng. Đường về đơn vị không còn xa nữa, chỉ nửa tiếng là đến thôi. Nghỉ một lúc người đã khỏe lại chúng tôi lại bắt đầu đi. TT và ĐT qua suối trước. Tôi lò dò theo sau . Hai người kia qua được suối rồi tôi mới đến giữa lòng suối. Chợt nghe tiếng ầm ầm. Tôi ở dưới suối và cả hai người trên bờ đều lắng nghe và tự hỏi không biết cái gì mà nghe ầm ầm rất lạ , như tiếng réo , tiếng gầm rú.Tôi tiếp tục đi và tiếp tục nghĩ về nó. Tiếng réo vang lên ngay gần tôi lắm rồi, tôi giật mình khi nhìn dòng nước ào ào chảy xối xả về. Tôi chợt hiểu đây là cơn lũ mà lũ rừng thì thôi rồi. Tôi bị nước cuốn theo dòng suối mỗi lúc một nhanh hơn, không gì ngăn lại được. Cái gùi trên lưng tôi không chịu trôi ra mặc dù sắn trong gùi trôi ra gần hết, tôi vướng víu và chịu không làm gì được cả. Phía trước là một vực sâu, bọn chúng tôi hàng ngày thường ra đoạn này tắm , đánh cá nên biết rất rõ khu vực này. Nếu rơi xuống thì chắc người cũng nát tan. Trôi ào ào đến cách vực khoảng chục mét tôi tự nhiên bị níu lại. Thât may cái gùi rỗng mắc vào một cái rễ cây đâm ra giữa suối.Lúc này tôi mới để ý được trên bờ hai đồng đội của tôi cũng chạy dọc bờ suối theo tôi. Cả hai vội chạy xuối và kéo tôi lên. Hú vía một kỉ niệm nhớ đời.
  Những kỉ niệm này không biết hai đồng đội của tôi còn nhớ không còn với tôi sẽ mãi mãi không bao giờ quên.
Sau khi tốt nghiệp ra trường TT về công tác tại CT Giấy Bãi Bằng. Nay nghỉ hưu cùng gia đình tại Hà Tĩnh.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét